CHỌN THIÊN HẠ, CHẲNG CHỌN GIAI NHÂN

văn án

“Ta hỏi ngươi, nữ nhân và thiên hạ, vẫn là câu hỏi ngàn năm đó, ngươi chọn  cái gì?”
“ Ta chọn thiên hạ!”
“…”
Một nam nhân đã nói trước mặt ngươi như thế, ngươi còn vọng tưởng cái gì?…
Bốn người nam nhân, nhưng giang sơn cũng chỉ có một, mỹ nhân cũng chỉ có một…
Nhị hoàng tử thanh nhã, cao thâm
Tứ hoàng tử uy vũ kiêu ngạo
Ngũ hoàng tử lãnh khốc vô tình
Bát hoàng tử phong lưu, âm độc

Tiết tử

Thời đại này, xuyên không là phổ biến quá đi? Không chỉ Trung Quốc mới viết truyện xuyên không, cũng có người Việt Nam viết chuyện xuyên không rồi, chất lượng thì bàn đến sau đi ~.~
Cho nên người Trung Quốc xuyên không được, thì người Việt cũng xuyên không được ?!
Cho nên bổn cô nương – ha ha, ta không phải dân Tàu, nên chỉ xưng là nữ sinh ta đây. Phải, nữ sinh, ta chính là một nữ sinh lớp 12, mười tám tuổi mộng mơ, sống giữa thù đô Hà Nội đã có cái vận kiếp để xuyên không.
Bản thân ta nghĩ rằng do ta đọc nhiều truyện quá rồi, căn bản không phải là “xuyên không” mà ta đang tạm sống kiếp thực vật, hôn mê bất tỉnh sau khi cái xe tải cỡ lớn chèn qua. Trong tâm tưởng của ta có ảnh hưởng lớn bởi trường phái mê tín này, nên lúc bất tỉnh mới có cái thế giới cổ đại trước mặt.
Chuyện này đã từng xảy ra với ta một lần, bốn năm trước, bị sốt xuất huyết não, mê man một tuần, ta đã có một giấc mộng đẹp… Hồi đó ta còn mê tít TVXQ, lại đang ở thời kì lên đỉnh sự nghiệp của họ, ta “mơ” thấy ta đang làm quản lý fanclub của họ, mọi việc diễn ra như thật… Ta tự hỏi nếu ta hôn mê thêm một tuần nữa, có lẽ sẽ được nắm tay thần tượng đẹp trai rồi, thêm một tháng nữa có khi sẽ có first kiss. Thật tội lỗi…
Ta tự nhận mình đọc không dưới hai trăm cái tiểu thuyết ngôn tình, trong đó có một trăm cái tiểu thuyết xuyên không. Dạo này ta đang chán cái mô tuýp cũ rích này…
Giả sử như bây giờ đây, sau không quá mười phút sốc, ta nhận thức mình đang ngồi trong một căn phòng cổ đại cực kì hoa lệ cao cấp, ta đoán rằng đây nếu không phải hoàng cung thì cũng là phủ đệ của một siêu cấp quý tộc.
Một điều quen ơi là quen, trên người ta mặc hỷ phục đỏ thẫm, diêm dúa vô cùng, cái khăn hỉ thì đã được ta quăng sang một bên để còn ngắm nghía khung cảnh. Trong tẩm phòng lớn này, mọi thứ đỏ rực đều chói mắt, cộng thêm cặp nến đỏ siêu bự đang cháy càng khiến cho người ta có cảm giác nóng bức lẫn ngột ngạt.
Sau đó là sự tình gì. Đừng nói sẽ có tân lang của ta xuất hiện, vương gia, hoàng tử xyz gì đó, đẹp trai thì tất nhiên, chỉ có điều, nếu như theo kinh nghiệm ta đọc, 90 % thằng cha sắp xuất hiện là kẻ lãnh huyết biến thái, sẽ không ưa gì nữ chính ta đây. Một vài lý do ta kể ra là: Hắn lấy ta để trả thù ông bô của “thân xác” này, hay đại loại là có tư thù gì đó với gia tộc của “thân xác” này ; hắn không yêu ta, lấy rồi coi ta như rác, đặc biệt nếu hắn bị ép lấy ta mà không lấy được đứa con gái hắn yêu thì hắn tự nhiên sẽ sinh ác cảm ; cũng có thể lấy ta để làm thế thân cho tỷ tỷ phụ tình ; hắn …. Đại khái là tên đầu óc thần kinh đó sắp xuất hiện…
Ta tự vỗ ngực mà nói rằng, với những dạng đàn ông kiểu này, dù có đẹp mã đến mấy, mọt truyện ta đã sớm chán ghét, tuy là xem để giải trí, nhưng tự ái của ta rất cao, lòng bao dung cũng không lớn đến mức để tha thứ như nữ chính. Hắn thử hành hạ ta xem, dù chỉ là tát ta một cái, đời đời kiếp kiếp này ta sẽ báo thù.
Cho nên ta từng nhủ với bản thân, vạn nhất ta có số xuyên không, sẽ không yêu, rung động, tha thứ cho nam nhân ngược ta, càng chẳng hơi đâu mà để cái tên thần kinh đó làm nam chính. Ý của ta là, cái thằng xuất hiện đầu tiên không hẳn đã được làm nam chính, không phải có rất nhiều soái ca sao?
Ta, sẽ tìm một soái ca tốt, hoặc một vài soái ca tốt,  yêu thương oanh oanh liệt liệt, cho dù một ngày nào đó ta biến mất khỏi cái không gian ảo này thì khi trở về sẽ không còn hối tiếc, coi như đó là một giấc mơ đẹp. Có thể thu được kinh nghiệm yêu đương để lên đại học còn kiếm người yêu ~.~
Cái “một vài” của ta là, thường thì có nhiều soái ca, nếu nhanh chóng dành trọn tình yêu một người, e rằng sẽ thiệt thòi cho người kia, sẽ không biết hết được tư vị của những người còn lại… Cái này có phải ta quá tham lam? Thần tượng Hàn Quốc ta còn yêu được một lúc hàng chục người cơ mà…
Ba hoa thế là đủ rồi, ta vẫn chưa giới thiệu tên của ta. Ta nghĩ cái tên này sau này cũng không dùng được nữa, vì người ta sẽ gọi ta bằng cái tên của thân xác này…
Ta tên Trần Ly Ly, mười tám tuổi, thuộc chòm Bảo Bình.


Hình như ta ngồi không cũng phải đến cả tiếng đồng hồ rồi, gã “tướng công” của ta đâu sao không xuất hiện? Rượu be bét rồi hay là đang thị tẩm con khác, bỏ lại tân nương cô độc, coi như phủ đầu đe dọa khi mới nhập gia thất?
Thằng ấy xuất hiện mà trong mắt chỉ cần có một phần mười ý khinh thường nữ chính ta đây, ta sẽ gạch ngươi ra khỏi tuyến nhân vật, tức là từ nay về sau, sẽ không thèm nhìn ngươi nữa, sau này ngươi có yêu ta đến bán mạng ta cũng không cần…
Chờ đợi quá lâu rồi, mãi không thấy tân lang xuất hiện, ta quyết định không ngồi không nữa, quyết định mở cửa tân phòng ra ngoài xem xét.
Phía bên ngoài, một mảnh vườn rộng lớn tĩnh lặng, hành lang dài dài trùng điệp, kết bởi đèn lồng hoa và vải đỏ…
Nhìn kết cấu kiến trúc cổ đại này, ta một lần nữa khẳng định mình có số xuyên không, hơn nữa cũng rơi vào nơi phú quý… Điều quái lạ là tại sao yên ắng đến vậy, cả một bóng người cũng không có? Không phải là đêm đại hôn sao?
…o0o…
..............
nguồn: http://tuythieunu.wordpress.com/truy%E1%BB%87n-dang-vi%E1%BA%BFt/ch%E1%BB%8Dn-thien-h%E1%BA%A1-ch%E1%BA%B3ng-ch%E1%BB%8Dn-giai-nhan/